HOÀNG TỬ LỌ LEM
Câu chuyện Hoàng tử lọ lem là một câu chuyện có thật của thời đại ngày nay chớ không phải là câu chuyện huyền thoại của xa xưa, cô bé lọ lem. Cậu hoàng tử lọ lem này xuất thân từ một nơi xa xôi tuốt tận bên nước Phi Luật Tân, anh tên là Arnel Pineda, cha mẹ đều là thợ may, họ có bốn người con trai, anh là con trai cả, và anh có một giọng hát trời cho đó đã theo và nuôi sống cả cuộc đời ba chìm bảy nổi của anh. Khi còn nhỏ mẹ anh, người mà anh đã nhỏ lệ khi nhắc tới bà và nói bà là tất cả của đời anh trong cuộc phỏng vấn với CBS morning news, vì bà lúc nào cũng thương yêu và khuyến khích anh ca hát, nhất là những bản nhạc ngoại quốc nổi tiếng. Cho đến khi anh được 13 tuổi thì mẹ anh qua đời sau bao năm vật lộn với một căn bệnh hiểm nghèo đó đã tán tận gia can anh. Vì cuộc sống quá khó khăn và cảm thấy mình đủ lớn khôn anh bỏ gia đình ra đi tha phương cầu thực để cha anh bớt phải quằng mình lo lắng cho anh. Anh theo lũ mồ côi không nhà không cửa lụm lặt sống sót qua ngày, tối về ngủ tạm ngoài hiên nhà của những người bà con, anh nằm đó nhìn họ ăn uống bữa cơm chiều với mổi một niềm ao ướt là họ sẽ ăn dư và bố thí cho anh phần dư thừa đó. Khi anh 15 tuổi thì một người bạn củ rủ anh đi hát dạo, họ thích nghe anh hát và họ bắt anh hát, hát xong họ sẽ cho anh ăn, nên anh hát, muốn anh hát bao nhiêu thì bụng anh vui bấy nhiêu. Từ đó cuộc đời anh cùng với giọng ca truyền cảm, lên xuống và lang thang khắp nơi tới tận Hong Kong với hy vọng tân tiến cuộc đời, nhưng anh đã thất bại, cùng với thất vọng anh lao vào những cuộc vui chơi phá hủy đời mình bằng những chất độc hại người, và rồi anh giết lần giọng hát anh. Khi bác sỉ nói với anh rằng, coi như là anh có thể giải nghiệp được rồi đó thì anh quay về lại quê nhà quyết tâm làm lại cuộc đời, may mắn bắt đầu đến với anh, cùng với những người bạn củ, họ cùng nhau lập nên ban nhạc the Zoo, một ban nhạc chuyên nghiệp đi show ở Hard Rock café, nơi tụ tập của đông người ngoại quốc. Rồi bạn anh upload video của anh lên youtube, chiếu lên màng ảnh computer cả trăm bẳn nhạc ngoại quốc mà anh trình diễn, đủ loại, cở nào anh cũng ca ráo nghe nhiều lúc còn hay hơn cả người ca sĩ chính của bản nhạc đó. Cho đến một ngày, sau 25 năm trôi nỗi trong cuộc đời ca hát, anh nhận được một cú phôn từ một người mà không bao giờ dù anh có chin kiếp đi nữa cũng chả bao giờ thèm gọi anh. Người đó là Neal Schon, một tay guitar có một không hai mà làng ca nhạc gán cho anh cái tên guitar God. Neal là người đã lập ra ban nhạc rock tên Journeyvào năm 1973, và ban nhạc này đã gây sóng gió một thời trong thập niên 80, 90 với trên 70 triệu album bán ra, sold out concerts trong hơn 30 năm và mấy chục bản nhạc đã thành top hits như “faithfully” “open arms” “don’t stop believing” “light”. Journey có tên tuổi được phải nói đến Steve Perry, người ca sỉ chính của ban nhạc, một giọng ca không thể nào có ai thay thế được nếu muốn hát nhạc của Journey. Anh và ban nhạc chia tay vào năm 96 với một lời hứa sẽ trở về trong một ngày trời đẹp. Journey mòn mỏi chờ đợi Steve quay về tổ ầm cho đến lúc họ không thể chờ đợi được nữa, “the show must go on”, cả hai năm rồi còn gì, chả lẻ ăn không nằm nhà. Họ quyết định trở lại, lần này không có Steve và sự chia tay lần này thật sự đã làm sứt mẻ tình bạn mà cho tới bây giờ vẫn chưa hàn gắn được. Sau đó vài người đã đi qua đời Journey nhưng không ai có thể thật sự thay thế được Steve, hình ảnh Steve đã quá sâu đậm trong tâm khảm của Journey fans (người hâm mộ). Từ đó đến đây Journey chỉ tà tà không có dấu hiệu đi lên, cho đến năm 2007 Journey cho anh ca sỉ cuối cùng về làng câu cá, Neal Schon và ban nhạc chán đời vì ngứa tay và muốn ra làng một đống bản nhạc mới nóng hổi mà chả kiếm đâu ra cho được một ca sỉ để hát. Một hôm Neal Schon dạo chơi trên mạng hy vọng tìm kiếm được ai, trong hai ngày anh nghe hết người này đến người kia mà chả có ai ra hồn, rồi đến một lúc anh nghe một giọng hát, hát nhạc của anh mà anh tưởng là Steve đang hát, nhưng mà không phải đó là một anh chàng Á đông hẳn hòi, anh nghe đi nghe lại cả chục lần mà vẩn không tin là ai đó có thể hát hay như vậy được. Anh phải đứng dậy bỏ ra ngoài đi hứng gió vì nghĩ rằng chính anh đang xạo anh, khi trở về anh nghe lại lần nữa và lần này anh quyết định gởi đi email qua nửa vòng trái đất đến tay anh Arnel, Neal phải bỏ ra cả nửa giờ để chứng tỏ cho Arnel là anh chính là Neal Schon của ban nhạc Journey. Hai tuần sau Arnel bay qua San Francisco để thử giọng và sau đó là một trang sử mới cho Arnel và Journey. Tháng 12 năm 2007 Journey hãnh diện loan báo Arnel sẽ là ca sỉ chính cho ban nhạc Journey, cái tin nóng hổi này làm xao động cả thế giới của nhạc Rock, vì từ một ca sỉ chỉ chuyên hát những nơi hộp đêm với mấy chục khan giả môt sớm một chiều nhảy vọt lên thành thần tượng nhạc rock biểu diễn trước cả 20 ngàn khan giả la hét gào thét chỉ muốn được nắm lấy bàn tay và chữ ký của anh. Tháng sáu sau đó băng Revelation của Journey với giọng ca của Arnel ra lò và bán chạy như tôm tươi, sau đó anh và Journey lên đường biểu diễn khắp năm châu bắt đầu từ Chile trong dịp đại hội liên hoan ca nhạc thế giới. Anh đã biểu diễn hết mình và thành công rự rỡ mặc dù tim anh co rúm lại vì hồi hộp lo sợ quá khớp trước 20 ngàn khán giả và 25 triệu khán giả trên TV, họ đã chấp nhận anh với open arms (vòng tay mỡ rộng) là anh có thể thay thế Steve trong lòng họ. Tiếp đến là Âu châu rồi đến Mỹ, cuộc kinh lý này kéo dài tới tháng mười năm nay, tới đâu là hết vé đền đó. cuối cùng là Japan, Úc và Phi Luật Tuân. Journey đã trở lại như năm nào và sự thành công đó có công của Arnel, Neal Schon có lần nói “nếu như tôi biết được Arnel 15 năm trước, lúc đó anh còn hát hay hơn bây giờ nữa Goddammit tôi sẽ gọi Arnel liền”, anh tiếp “tôi muốn kiếm một người mà có thể hát được những bài hát củ giống như Steve đã hát, mà không phải bắt chước, một giọng hát có thể bay vút cao lên tới nốt cao nhất và luôn thể tự diễn của chính mình. Arnel đó chính là anh, anh đã đem lại một cuộc đổi đời cho Journey vì anh có quá nhiều tài năng đó đã nổi bật qua cách trình diễn của anh, mọi người rồi sẽ thấy”. Còn Arnel thì sao? Anh có cảm nghỉ gì về mình khi anh chính thực là một ngôi sao của nhạc rock, có phải thử thách bây giờ của anh là chứng minh cho những người chưa chịu chấp nhận anh là họ đã sai lầm về anh? Anh trả lời rất khiêm tốn là “không tôi không muốn chứng minh họ sai là vì đó là quan điểm của mỗi người, cái thử thách là làm sao tôi chứng minh mình có thật sự xứng đáng cho Journey không” anh tiếp “tôi không mơ, mà tôi đang sống trong mơ, tôi được hát chung với một băng nhạc nổi tiếng trên thế giới, thần tượng của tôi”. Nếu bạn đọc đã một lần yêu thích nhạc của Journey thì băng nhạc mới ra không làm bạn thất vọng, giá chỉ có $11.88 với 3 dĩa, dĩa 1 là những bài hát nổi tiếng khi xưa, dĩa 2 có 11 bản mới toanh bản nào cũng hay, do giọng hát của Arnel trình bày, băng còn kèm theo 1 DVD được quay lại trong buổi trình diễn ở Las Vegas.
Câu chuyện Hoàng tử lọ lem là một câu chuyện có thật của thời đại ngày nay chớ không phải là câu chuyện huyền thoại của xa xưa, cô bé lọ lem. Cậu hoàng tử lọ lem này xuất thân từ một nơi xa xôi tuốt tận bên nước Phi Luật Tân, anh tên là Arnel Pineda, cha mẹ đều là thợ may, họ có bốn người con trai, anh là con trai cả, và anh có một giọng hát trời cho đó đã theo và nuôi sống cả cuộc đời ba chìm bảy nổi của anh. Khi còn nhỏ mẹ anh, người mà anh đã nhỏ lệ khi nhắc tới bà và nói bà là tất cả của đời anh trong cuộc phỏng vấn với CBS morning news, vì bà lúc nào cũng thương yêu và khuyến khích anh ca hát, nhất là những bản nhạc ngoại quốc nổi tiếng. Cho đến khi anh được 13 tuổi thì mẹ anh qua đời sau bao năm vật lộn với một căn bệnh hiểm nghèo đó đã tán tận gia can anh. Vì cuộc sống quá khó khăn và cảm thấy mình đủ lớn khôn anh bỏ gia đình ra đi tha phương cầu thực để cha anh bớt phải quằng mình lo lắng cho anh. Anh theo lũ mồ côi không nhà không cửa lụm lặt sống sót qua ngày, tối về ngủ tạm ngoài hiên nhà của những người bà con, anh nằm đó nhìn họ ăn uống bữa cơm chiều với mổi một niềm ao ướt là họ sẽ ăn dư và bố thí cho anh phần dư thừa đó. Khi anh 15 tuổi thì một người bạn củ rủ anh đi hát dạo, họ thích nghe anh hát và họ bắt anh hát, hát xong họ sẽ cho anh ăn, nên anh hát, muốn anh hát bao nhiêu thì bụng anh vui bấy nhiêu. Từ đó cuộc đời anh cùng với giọng ca truyền cảm, lên xuống và lang thang khắp nơi tới tận Hong Kong với hy vọng tân tiến cuộc đời, nhưng anh đã thất bại, cùng với thất vọng anh lao vào những cuộc vui chơi phá hủy đời mình bằng những chất độc hại người, và rồi anh giết lần giọng hát anh. Khi bác sỉ nói với anh rằng, coi như là anh có thể giải nghiệp được rồi đó thì anh quay về lại quê nhà quyết tâm làm lại cuộc đời, may mắn bắt đầu đến với anh, cùng với những người bạn củ, họ cùng nhau lập nên ban nhạc the Zoo, một ban nhạc chuyên nghiệp đi show ở Hard Rock café, nơi tụ tập của đông người ngoại quốc. Rồi bạn anh upload video của anh lên youtube, chiếu lên màng ảnh computer cả trăm bẳn nhạc ngoại quốc mà anh trình diễn, đủ loại, cở nào anh cũng ca ráo nghe nhiều lúc còn hay hơn cả người ca sĩ chính của bản nhạc đó. Cho đến một ngày, sau 25 năm trôi nỗi trong cuộc đời ca hát, anh nhận được một cú phôn từ một người mà không bao giờ dù anh có chin kiếp đi nữa cũng chả bao giờ thèm gọi anh. Người đó là Neal Schon, một tay guitar có một không hai mà làng ca nhạc gán cho anh cái tên guitar God. Neal là người đã lập ra ban nhạc rock tên Journeyvào năm 1973, và ban nhạc này đã gây sóng gió một thời trong thập niên 80, 90 với trên 70 triệu album bán ra, sold out concerts trong hơn 30 năm và mấy chục bản nhạc đã thành top hits như “faithfully” “open arms” “don’t stop believing” “light”. Journey có tên tuổi được phải nói đến Steve Perry, người ca sỉ chính của ban nhạc, một giọng ca không thể nào có ai thay thế được nếu muốn hát nhạc của Journey. Anh và ban nhạc chia tay vào năm 96 với một lời hứa sẽ trở về trong một ngày trời đẹp. Journey mòn mỏi chờ đợi Steve quay về tổ ầm cho đến lúc họ không thể chờ đợi được nữa, “the show must go on”, cả hai năm rồi còn gì, chả lẻ ăn không nằm nhà. Họ quyết định trở lại, lần này không có Steve và sự chia tay lần này thật sự đã làm sứt mẻ tình bạn mà cho tới bây giờ vẫn chưa hàn gắn được. Sau đó vài người đã đi qua đời Journey nhưng không ai có thể thật sự thay thế được Steve, hình ảnh Steve đã quá sâu đậm trong tâm khảm của Journey fans (người hâm mộ). Từ đó đến đây Journey chỉ tà tà không có dấu hiệu đi lên, cho đến năm 2007 Journey cho anh ca sỉ cuối cùng về làng câu cá, Neal Schon và ban nhạc chán đời vì ngứa tay và muốn ra làng một đống bản nhạc mới nóng hổi mà chả kiếm đâu ra cho được một ca sỉ để hát. Một hôm Neal Schon dạo chơi trên mạng hy vọng tìm kiếm được ai, trong hai ngày anh nghe hết người này đến người kia mà chả có ai ra hồn, rồi đến một lúc anh nghe một giọng hát, hát nhạc của anh mà anh tưởng là Steve đang hát, nhưng mà không phải đó là một anh chàng Á đông hẳn hòi, anh nghe đi nghe lại cả chục lần mà vẩn không tin là ai đó có thể hát hay như vậy được. Anh phải đứng dậy bỏ ra ngoài đi hứng gió vì nghĩ rằng chính anh đang xạo anh, khi trở về anh nghe lại lần nữa và lần này anh quyết định gởi đi email qua nửa vòng trái đất đến tay anh Arnel, Neal phải bỏ ra cả nửa giờ để chứng tỏ cho Arnel là anh chính là Neal Schon của ban nhạc Journey. Hai tuần sau Arnel bay qua San Francisco để thử giọng và sau đó là một trang sử mới cho Arnel và Journey. Tháng 12 năm 2007 Journey hãnh diện loan báo Arnel sẽ là ca sỉ chính cho ban nhạc Journey, cái tin nóng hổi này làm xao động cả thế giới của nhạc Rock, vì từ một ca sỉ chỉ chuyên hát những nơi hộp đêm với mấy chục khan giả môt sớm một chiều nhảy vọt lên thành thần tượng nhạc rock biểu diễn trước cả 20 ngàn khan giả la hét gào thét chỉ muốn được nắm lấy bàn tay và chữ ký của anh. Tháng sáu sau đó băng Revelation của Journey với giọng ca của Arnel ra lò và bán chạy như tôm tươi, sau đó anh và Journey lên đường biểu diễn khắp năm châu bắt đầu từ Chile trong dịp đại hội liên hoan ca nhạc thế giới. Anh đã biểu diễn hết mình và thành công rự rỡ mặc dù tim anh co rúm lại vì hồi hộp lo sợ quá khớp trước 20 ngàn khán giả và 25 triệu khán giả trên TV, họ đã chấp nhận anh với open arms (vòng tay mỡ rộng) là anh có thể thay thế Steve trong lòng họ. Tiếp đến là Âu châu rồi đến Mỹ, cuộc kinh lý này kéo dài tới tháng mười năm nay, tới đâu là hết vé đền đó. cuối cùng là Japan, Úc và Phi Luật Tuân. Journey đã trở lại như năm nào và sự thành công đó có công của Arnel, Neal Schon có lần nói “nếu như tôi biết được Arnel 15 năm trước, lúc đó anh còn hát hay hơn bây giờ nữa Goddammit tôi sẽ gọi Arnel liền”, anh tiếp “tôi muốn kiếm một người mà có thể hát được những bài hát củ giống như Steve đã hát, mà không phải bắt chước, một giọng hát có thể bay vút cao lên tới nốt cao nhất và luôn thể tự diễn của chính mình. Arnel đó chính là anh, anh đã đem lại một cuộc đổi đời cho Journey vì anh có quá nhiều tài năng đó đã nổi bật qua cách trình diễn của anh, mọi người rồi sẽ thấy”. Còn Arnel thì sao? Anh có cảm nghỉ gì về mình khi anh chính thực là một ngôi sao của nhạc rock, có phải thử thách bây giờ của anh là chứng minh cho những người chưa chịu chấp nhận anh là họ đã sai lầm về anh? Anh trả lời rất khiêm tốn là “không tôi không muốn chứng minh họ sai là vì đó là quan điểm của mỗi người, cái thử thách là làm sao tôi chứng minh mình có thật sự xứng đáng cho Journey không” anh tiếp “tôi không mơ, mà tôi đang sống trong mơ, tôi được hát chung với một băng nhạc nổi tiếng trên thế giới, thần tượng của tôi”. Nếu bạn đọc đã một lần yêu thích nhạc của Journey thì băng nhạc mới ra không làm bạn thất vọng, giá chỉ có $11.88 với 3 dĩa, dĩa 1 là những bài hát nổi tiếng khi xưa, dĩa 2 có 11 bản mới toanh bản nào cũng hay, do giọng hát của Arnel trình bày, băng còn kèm theo 1 DVD được quay lại trong buổi trình diễn ở Las Vegas.
Xin độc giả thứ lổi cho cách viết, đã không viết tiếng Việt in many many years.