Here is my Black Friday experience.
My advice, make sure you do the black Friday shopping at another city coz it’s too embarrassing if someone you don't want to see witnessing your gia`nh lo^.n session hee hee.
Have Thanksgiving dinner like around 3ish...go to sleep around 8pm, then you will be ready for the show down around 4am.
Anyway, I didn't intend to get anything electronic, but when I got there I saw people standing around the pallets after pallets of goods that Wal-Mart set along the aisles, their hands were on the boxes sort of telling people that this is mine. They all were standing still like pausing and then suddenly the bell rung at 5am, there was no more lines, just all bodies nha`o vo^ those boxes, ripping the plastic wraps, they were pulling this way, others that way...they were all screaming "mine, no this is mine, no I was here first..." and then somehow there was an urge inside of me to join the battle, I guess just for the heck of it, so I shoved, I push, I grabbed, I yelled, I pulled, but all of the boxes just slipped out of my hands. Finally, it was just the bottom and the last box, and I used my whole body, spread all my limps over it and yelled “this is mine, I’m taking this one”, only to look up to see no one around me. Okay, it was easy, not bad at all, at least I got one of chie^’n lo*.i pha^?m to take home, a 42” Polaroid Plasma TV. I have no idea that Polaroid would manufacturer anything other than cameras. Oh well, at least everyone knows who Polaroid is, so I guess it is okay to hang it on the wall for some soaps. By the time I got the TV side up, and pushed it along the aisles searching for other bargains, all I saw were ba~i chie^’n tru*o*`ng with nothing left but the empty wooded pallets. I met my mom half way down, her armor was ta? to*i, I left her where she was supposed to be, to get me some 500 threat count bed sheet, but all she had was 1 king sheet (I need queen for my new bed not king!). She told me she was defeated badly at the linens, that there were some giant ladies who knocked her over those bed sheet boxes, and by the time she was able to get herself up, the king sheet which she clutched tightly in her arms was the only one left, no one saw it because it was hidden under her. haa haa. I decided to check out before the checkout stand would be flooded with mobs. We got out of the store when the sky was still dark, and I saw people who were still rushing in, they didn’t know that all the bargains were already gone; they should’ve just slept in.
I’m not sure if I want to do this again next year, it was the first time I ever fought like this, I wonder if it’s really worth it, how much did I really save? And anyhow, every time I thought or retold of the moment, I sense the humor in it.
Happy thanksgiving everyone.
OMG, I read on the news today, a Wal-Mart employee got killed by the mob of black Friday. Oh now I hate the black Friday, these giant retailers created this kind of chaos and monster in people. They knocked down the door while being unlocked by a worker, stampeded on top of him and then got mad when told to leave due to the store is closed for the accident. Somehow, I feel a bit guilty and scared for I could’ve gotten a punch to the face, or run over by such vicious shoppers.
From addictionsweb:
"Addictive shopping is a form of behaviour addiction intended to avoid unpleasant reality and is accompanied by a high which causes the sufferer to lose control and buy many items for which they have no need. The bigger the bargain, the more intense the "high." Some of the Black Friday advertised "deals" are so unreal, it would be a rush like bringing a woolly mammoth down with a slingshot. That's the theory, anyway. Add crowd dynamics, and you get disaster”. I can understand where my urge came from. For the next years on, I will just sleep in and do the Black Friday shopping later in the day when things are calm and normal so I can leisurely shop.
Monday, May 11, 2009
What an incredible experience at TX plokker party
I finally had the opportunity to witness firsthand the absolute love, respect and adoration these plokkers at the Houston plokkers party have for AP and for AP himself, even though he has reached rock star stardom, yet he stays true to himself, a down to earth, humble, sweet, considerate and caring person. I was moved by his willingness to put forth effort to call us at the party and then patiently speak to each of us and give his regards and appreciation for our support for him. I was just shocked and uncomprehending of the conversation, I couldn’t believe it for I actually got the chance to talk to the lead singer of the legendary band WHOA! It didn’t sink in until I got home Friday night and thought of thousand things I could have said to him.I must said, AP has not just brought Journey’s music back alive and kicking, he also brought the people from all places closer together. I had a chance to meet many of the nicest people, believe me they are the coolest, WOO HOO. I would like to especially thank Wichypoo for organizing and making it possible for us to have a wonderful weekend. It was amazing; you should have seen the foods, the gifts, and the hospitality she provided. Thank you Rip, BB, Mich, and all of you for everything you did and for being there at the party. I also got a chance to meet Rip’s wife too, what a beautiful lady she is.I came home all happy and satisfied. I wish that someday I will meet all of you plokkers and lurkers.I didn't take that many pics, my memory card was full, I only have a few at my page. Btw, Rip and other plokkers will fill you in more
Monday, October 27, 2008
Arnel Pineda is a HOÀNG TỬ LỌ LEM of the legendary band Journey
HOÀNG TỬ LỌ LEM
Câu chuyện Hoàng tử lọ lem là một câu chuyện có thật của thời đại ngày nay chớ không phải là câu chuyện huyền thoại của xa xưa, cô bé lọ lem. Cậu hoàng tử lọ lem này xuất thân từ một nơi xa xôi tuốt tận bên nước Phi Luật Tân, anh tên là Arnel Pineda, cha mẹ đều là thợ may, họ có bốn người con trai, anh là con trai cả, và anh có một giọng hát trời cho đó đã theo và nuôi sống cả cuộc đời ba chìm bảy nổi của anh. Khi còn nhỏ mẹ anh, người mà anh đã nhỏ lệ khi nhắc tới bà và nói bà là tất cả của đời anh trong cuộc phỏng vấn với CBS morning news, vì bà lúc nào cũng thương yêu và khuyến khích anh ca hát, nhất là những bản nhạc ngoại quốc nổi tiếng. Cho đến khi anh được 13 tuổi thì mẹ anh qua đời sau bao năm vật lộn với một căn bệnh hiểm nghèo đó đã tán tận gia can anh. Vì cuộc sống quá khó khăn và cảm thấy mình đủ lớn khôn anh bỏ gia đình ra đi tha phương cầu thực để cha anh bớt phải quằng mình lo lắng cho anh. Anh theo lũ mồ côi không nhà không cửa lụm lặt sống sót qua ngày, tối về ngủ tạm ngoài hiên nhà của những người bà con, anh nằm đó nhìn họ ăn uống bữa cơm chiều với mổi một niềm ao ướt là họ sẽ ăn dư và bố thí cho anh phần dư thừa đó. Khi anh 15 tuổi thì một người bạn củ rủ anh đi hát dạo, họ thích nghe anh hát và họ bắt anh hát, hát xong họ sẽ cho anh ăn, nên anh hát, muốn anh hát bao nhiêu thì bụng anh vui bấy nhiêu. Từ đó cuộc đời anh cùng với giọng ca truyền cảm, lên xuống và lang thang khắp nơi tới tận Hong Kong với hy vọng tân tiến cuộc đời, nhưng anh đã thất bại, cùng với thất vọng anh lao vào những cuộc vui chơi phá hủy đời mình bằng những chất độc hại người, và rồi anh giết lần giọng hát anh. Khi bác sỉ nói với anh rằng, coi như là anh có thể giải nghiệp được rồi đó thì anh quay về lại quê nhà quyết tâm làm lại cuộc đời, may mắn bắt đầu đến với anh, cùng với những người bạn củ, họ cùng nhau lập nên ban nhạc the Zoo, một ban nhạc chuyên nghiệp đi show ở Hard Rock café, nơi tụ tập của đông người ngoại quốc. Rồi bạn anh upload video của anh lên youtube, chiếu lên màng ảnh computer cả trăm bẳn nhạc ngoại quốc mà anh trình diễn, đủ loại, cở nào anh cũng ca ráo nghe nhiều lúc còn hay hơn cả người ca sĩ chính của bản nhạc đó. Cho đến một ngày, sau 25 năm trôi nỗi trong cuộc đời ca hát, anh nhận được một cú phôn từ một người mà không bao giờ dù anh có chin kiếp đi nữa cũng chả bao giờ thèm gọi anh. Người đó là Neal Schon, một tay guitar có một không hai mà làng ca nhạc gán cho anh cái tên guitar God. Neal là người đã lập ra ban nhạc rock tên Journeyvào năm 1973, và ban nhạc này đã gây sóng gió một thời trong thập niên 80, 90 với trên 70 triệu album bán ra, sold out concerts trong hơn 30 năm và mấy chục bản nhạc đã thành top hits như “faithfully” “open arms” “don’t stop believing” “light”. Journey có tên tuổi được phải nói đến Steve Perry, người ca sỉ chính của ban nhạc, một giọng ca không thể nào có ai thay thế được nếu muốn hát nhạc của Journey. Anh và ban nhạc chia tay vào năm 96 với một lời hứa sẽ trở về trong một ngày trời đẹp. Journey mòn mỏi chờ đợi Steve quay về tổ ầm cho đến lúc họ không thể chờ đợi được nữa, “the show must go on”, cả hai năm rồi còn gì, chả lẻ ăn không nằm nhà. Họ quyết định trở lại, lần này không có Steve và sự chia tay lần này thật sự đã làm sứt mẻ tình bạn mà cho tới bây giờ vẫn chưa hàn gắn được. Sau đó vài người đã đi qua đời Journey nhưng không ai có thể thật sự thay thế được Steve, hình ảnh Steve đã quá sâu đậm trong tâm khảm của Journey fans (người hâm mộ). Từ đó đến đây Journey chỉ tà tà không có dấu hiệu đi lên, cho đến năm 2007 Journey cho anh ca sỉ cuối cùng về làng câu cá, Neal Schon và ban nhạc chán đời vì ngứa tay và muốn ra làng một đống bản nhạc mới nóng hổi mà chả kiếm đâu ra cho được một ca sỉ để hát. Một hôm Neal Schon dạo chơi trên mạng hy vọng tìm kiếm được ai, trong hai ngày anh nghe hết người này đến người kia mà chả có ai ra hồn, rồi đến một lúc anh nghe một giọng hát, hát nhạc của anh mà anh tưởng là Steve đang hát, nhưng mà không phải đó là một anh chàng Á đông hẳn hòi, anh nghe đi nghe lại cả chục lần mà vẩn không tin là ai đó có thể hát hay như vậy được. Anh phải đứng dậy bỏ ra ngoài đi hứng gió vì nghĩ rằng chính anh đang xạo anh, khi trở về anh nghe lại lần nữa và lần này anh quyết định gởi đi email qua nửa vòng trái đất đến tay anh Arnel, Neal phải bỏ ra cả nửa giờ để chứng tỏ cho Arnel là anh chính là Neal Schon của ban nhạc Journey. Hai tuần sau Arnel bay qua San Francisco để thử giọng và sau đó là một trang sử mới cho Arnel và Journey. Tháng 12 năm 2007 Journey hãnh diện loan báo Arnel sẽ là ca sỉ chính cho ban nhạc Journey, cái tin nóng hổi này làm xao động cả thế giới của nhạc Rock, vì từ một ca sỉ chỉ chuyên hát những nơi hộp đêm với mấy chục khan giả môt sớm một chiều nhảy vọt lên thành thần tượng nhạc rock biểu diễn trước cả 20 ngàn khan giả la hét gào thét chỉ muốn được nắm lấy bàn tay và chữ ký của anh. Tháng sáu sau đó băng Revelation của Journey với giọng ca của Arnel ra lò và bán chạy như tôm tươi, sau đó anh và Journey lên đường biểu diễn khắp năm châu bắt đầu từ Chile trong dịp đại hội liên hoan ca nhạc thế giới. Anh đã biểu diễn hết mình và thành công rự rỡ mặc dù tim anh co rúm lại vì hồi hộp lo sợ quá khớp trước 20 ngàn khán giả và 25 triệu khán giả trên TV, họ đã chấp nhận anh với open arms (vòng tay mỡ rộng) là anh có thể thay thế Steve trong lòng họ. Tiếp đến là Âu châu rồi đến Mỹ, cuộc kinh lý này kéo dài tới tháng mười năm nay, tới đâu là hết vé đền đó. cuối cùng là Japan, Úc và Phi Luật Tuân. Journey đã trở lại như năm nào và sự thành công đó có công của Arnel, Neal Schon có lần nói “nếu như tôi biết được Arnel 15 năm trước, lúc đó anh còn hát hay hơn bây giờ nữa Goddammit tôi sẽ gọi Arnel liền”, anh tiếp “tôi muốn kiếm một người mà có thể hát được những bài hát củ giống như Steve đã hát, mà không phải bắt chước, một giọng hát có thể bay vút cao lên tới nốt cao nhất và luôn thể tự diễn của chính mình. Arnel đó chính là anh, anh đã đem lại một cuộc đổi đời cho Journey vì anh có quá nhiều tài năng đó đã nổi bật qua cách trình diễn của anh, mọi người rồi sẽ thấy”. Còn Arnel thì sao? Anh có cảm nghỉ gì về mình khi anh chính thực là một ngôi sao của nhạc rock, có phải thử thách bây giờ của anh là chứng minh cho những người chưa chịu chấp nhận anh là họ đã sai lầm về anh? Anh trả lời rất khiêm tốn là “không tôi không muốn chứng minh họ sai là vì đó là quan điểm của mỗi người, cái thử thách là làm sao tôi chứng minh mình có thật sự xứng đáng cho Journey không” anh tiếp “tôi không mơ, mà tôi đang sống trong mơ, tôi được hát chung với một băng nhạc nổi tiếng trên thế giới, thần tượng của tôi”. Nếu bạn đọc đã một lần yêu thích nhạc của Journey thì băng nhạc mới ra không làm bạn thất vọng, giá chỉ có $11.88 với 3 dĩa, dĩa 1 là những bài hát nổi tiếng khi xưa, dĩa 2 có 11 bản mới toanh bản nào cũng hay, do giọng hát của Arnel trình bày, băng còn kèm theo 1 DVD được quay lại trong buổi trình diễn ở Las Vegas.
Câu chuyện Hoàng tử lọ lem là một câu chuyện có thật của thời đại ngày nay chớ không phải là câu chuyện huyền thoại của xa xưa, cô bé lọ lem. Cậu hoàng tử lọ lem này xuất thân từ một nơi xa xôi tuốt tận bên nước Phi Luật Tân, anh tên là Arnel Pineda, cha mẹ đều là thợ may, họ có bốn người con trai, anh là con trai cả, và anh có một giọng hát trời cho đó đã theo và nuôi sống cả cuộc đời ba chìm bảy nổi của anh. Khi còn nhỏ mẹ anh, người mà anh đã nhỏ lệ khi nhắc tới bà và nói bà là tất cả của đời anh trong cuộc phỏng vấn với CBS morning news, vì bà lúc nào cũng thương yêu và khuyến khích anh ca hát, nhất là những bản nhạc ngoại quốc nổi tiếng. Cho đến khi anh được 13 tuổi thì mẹ anh qua đời sau bao năm vật lộn với một căn bệnh hiểm nghèo đó đã tán tận gia can anh. Vì cuộc sống quá khó khăn và cảm thấy mình đủ lớn khôn anh bỏ gia đình ra đi tha phương cầu thực để cha anh bớt phải quằng mình lo lắng cho anh. Anh theo lũ mồ côi không nhà không cửa lụm lặt sống sót qua ngày, tối về ngủ tạm ngoài hiên nhà của những người bà con, anh nằm đó nhìn họ ăn uống bữa cơm chiều với mổi một niềm ao ướt là họ sẽ ăn dư và bố thí cho anh phần dư thừa đó. Khi anh 15 tuổi thì một người bạn củ rủ anh đi hát dạo, họ thích nghe anh hát và họ bắt anh hát, hát xong họ sẽ cho anh ăn, nên anh hát, muốn anh hát bao nhiêu thì bụng anh vui bấy nhiêu. Từ đó cuộc đời anh cùng với giọng ca truyền cảm, lên xuống và lang thang khắp nơi tới tận Hong Kong với hy vọng tân tiến cuộc đời, nhưng anh đã thất bại, cùng với thất vọng anh lao vào những cuộc vui chơi phá hủy đời mình bằng những chất độc hại người, và rồi anh giết lần giọng hát anh. Khi bác sỉ nói với anh rằng, coi như là anh có thể giải nghiệp được rồi đó thì anh quay về lại quê nhà quyết tâm làm lại cuộc đời, may mắn bắt đầu đến với anh, cùng với những người bạn củ, họ cùng nhau lập nên ban nhạc the Zoo, một ban nhạc chuyên nghiệp đi show ở Hard Rock café, nơi tụ tập của đông người ngoại quốc. Rồi bạn anh upload video của anh lên youtube, chiếu lên màng ảnh computer cả trăm bẳn nhạc ngoại quốc mà anh trình diễn, đủ loại, cở nào anh cũng ca ráo nghe nhiều lúc còn hay hơn cả người ca sĩ chính của bản nhạc đó. Cho đến một ngày, sau 25 năm trôi nỗi trong cuộc đời ca hát, anh nhận được một cú phôn từ một người mà không bao giờ dù anh có chin kiếp đi nữa cũng chả bao giờ thèm gọi anh. Người đó là Neal Schon, một tay guitar có một không hai mà làng ca nhạc gán cho anh cái tên guitar God. Neal là người đã lập ra ban nhạc rock tên Journeyvào năm 1973, và ban nhạc này đã gây sóng gió một thời trong thập niên 80, 90 với trên 70 triệu album bán ra, sold out concerts trong hơn 30 năm và mấy chục bản nhạc đã thành top hits như “faithfully” “open arms” “don’t stop believing” “light”. Journey có tên tuổi được phải nói đến Steve Perry, người ca sỉ chính của ban nhạc, một giọng ca không thể nào có ai thay thế được nếu muốn hát nhạc của Journey. Anh và ban nhạc chia tay vào năm 96 với một lời hứa sẽ trở về trong một ngày trời đẹp. Journey mòn mỏi chờ đợi Steve quay về tổ ầm cho đến lúc họ không thể chờ đợi được nữa, “the show must go on”, cả hai năm rồi còn gì, chả lẻ ăn không nằm nhà. Họ quyết định trở lại, lần này không có Steve và sự chia tay lần này thật sự đã làm sứt mẻ tình bạn mà cho tới bây giờ vẫn chưa hàn gắn được. Sau đó vài người đã đi qua đời Journey nhưng không ai có thể thật sự thay thế được Steve, hình ảnh Steve đã quá sâu đậm trong tâm khảm của Journey fans (người hâm mộ). Từ đó đến đây Journey chỉ tà tà không có dấu hiệu đi lên, cho đến năm 2007 Journey cho anh ca sỉ cuối cùng về làng câu cá, Neal Schon và ban nhạc chán đời vì ngứa tay và muốn ra làng một đống bản nhạc mới nóng hổi mà chả kiếm đâu ra cho được một ca sỉ để hát. Một hôm Neal Schon dạo chơi trên mạng hy vọng tìm kiếm được ai, trong hai ngày anh nghe hết người này đến người kia mà chả có ai ra hồn, rồi đến một lúc anh nghe một giọng hát, hát nhạc của anh mà anh tưởng là Steve đang hát, nhưng mà không phải đó là một anh chàng Á đông hẳn hòi, anh nghe đi nghe lại cả chục lần mà vẩn không tin là ai đó có thể hát hay như vậy được. Anh phải đứng dậy bỏ ra ngoài đi hứng gió vì nghĩ rằng chính anh đang xạo anh, khi trở về anh nghe lại lần nữa và lần này anh quyết định gởi đi email qua nửa vòng trái đất đến tay anh Arnel, Neal phải bỏ ra cả nửa giờ để chứng tỏ cho Arnel là anh chính là Neal Schon của ban nhạc Journey. Hai tuần sau Arnel bay qua San Francisco để thử giọng và sau đó là một trang sử mới cho Arnel và Journey. Tháng 12 năm 2007 Journey hãnh diện loan báo Arnel sẽ là ca sỉ chính cho ban nhạc Journey, cái tin nóng hổi này làm xao động cả thế giới của nhạc Rock, vì từ một ca sỉ chỉ chuyên hát những nơi hộp đêm với mấy chục khan giả môt sớm một chiều nhảy vọt lên thành thần tượng nhạc rock biểu diễn trước cả 20 ngàn khan giả la hét gào thét chỉ muốn được nắm lấy bàn tay và chữ ký của anh. Tháng sáu sau đó băng Revelation của Journey với giọng ca của Arnel ra lò và bán chạy như tôm tươi, sau đó anh và Journey lên đường biểu diễn khắp năm châu bắt đầu từ Chile trong dịp đại hội liên hoan ca nhạc thế giới. Anh đã biểu diễn hết mình và thành công rự rỡ mặc dù tim anh co rúm lại vì hồi hộp lo sợ quá khớp trước 20 ngàn khán giả và 25 triệu khán giả trên TV, họ đã chấp nhận anh với open arms (vòng tay mỡ rộng) là anh có thể thay thế Steve trong lòng họ. Tiếp đến là Âu châu rồi đến Mỹ, cuộc kinh lý này kéo dài tới tháng mười năm nay, tới đâu là hết vé đền đó. cuối cùng là Japan, Úc và Phi Luật Tuân. Journey đã trở lại như năm nào và sự thành công đó có công của Arnel, Neal Schon có lần nói “nếu như tôi biết được Arnel 15 năm trước, lúc đó anh còn hát hay hơn bây giờ nữa Goddammit tôi sẽ gọi Arnel liền”, anh tiếp “tôi muốn kiếm một người mà có thể hát được những bài hát củ giống như Steve đã hát, mà không phải bắt chước, một giọng hát có thể bay vút cao lên tới nốt cao nhất và luôn thể tự diễn của chính mình. Arnel đó chính là anh, anh đã đem lại một cuộc đổi đời cho Journey vì anh có quá nhiều tài năng đó đã nổi bật qua cách trình diễn của anh, mọi người rồi sẽ thấy”. Còn Arnel thì sao? Anh có cảm nghỉ gì về mình khi anh chính thực là một ngôi sao của nhạc rock, có phải thử thách bây giờ của anh là chứng minh cho những người chưa chịu chấp nhận anh là họ đã sai lầm về anh? Anh trả lời rất khiêm tốn là “không tôi không muốn chứng minh họ sai là vì đó là quan điểm của mỗi người, cái thử thách là làm sao tôi chứng minh mình có thật sự xứng đáng cho Journey không” anh tiếp “tôi không mơ, mà tôi đang sống trong mơ, tôi được hát chung với một băng nhạc nổi tiếng trên thế giới, thần tượng của tôi”. Nếu bạn đọc đã một lần yêu thích nhạc của Journey thì băng nhạc mới ra không làm bạn thất vọng, giá chỉ có $11.88 với 3 dĩa, dĩa 1 là những bài hát nổi tiếng khi xưa, dĩa 2 có 11 bản mới toanh bản nào cũng hay, do giọng hát của Arnel trình bày, băng còn kèm theo 1 DVD được quay lại trong buổi trình diễn ở Las Vegas.
Xin độc giả thứ lổi cho cách viết, đã không viết tiếng Việt in many many years.
My dog apologized to me
My golden dog, Sammi, was a bad girl today, she did an unthinkable act upon me which I would have never expected. Especially not from her, my unfriendly but very sweet and well behaved pooch.
It all started when I launched myself on an air mattress I set up for my relatives' weekend visit, unbeknownst to me that Sammi was already relaxing on it, I guess it was a sudden launch from me that startled her (she's known for being very unfond of sudden moves). She turned around and snapped at me, sort of like saying, “hey back off or I'll bite you”. Then it was my turn to be startled, so I sent her off of the mattress and yelled at her for being aggressive, and as I pushed her off, she went grrrrrrrrrrrrrrr again at me and then took off with an attitude to the study room for her favorite chair. I yelled after her, "you are a bad dog." And then after about 5 minutes of thinking, she jumped off the chair and made her way towards me and appeared on the other side of the mattress, looking like a wet dog, all pitifully slumped down, head low, ears drooped, eyes looking sad from a low position. She just stood there looking up at me. I picked my head up and continued to yell “you are a bad girl, go away…” and the more I yelled, the closer she would creep to where I lay. She finally got her pitiful body right up next to me, with her nose touching my hand and started to lick it very slowly. Her head was still low so I said, "alright, now now…don’t you give me that look, you know you can get away with doing that…" Well I wonder, is that a dog’s way of apologizing, heh? Next I found myself all forgiving her badness and started to pet her. I then pulled her in closer to me and gave her a big hug, whilst lecturing her to not be a bad dog again, and she responded to it by licking my hand more profusely, ears up, eyes exited. As soon as I let her have a breath, she jumped off the mattress and happily went around looking for her chewing bone. By tomorrow though, she will probably forget the whole incident, but I will never forget what she did, for this was one of those dog experiences that make us human just love 'em to death.
It all started when I launched myself on an air mattress I set up for my relatives' weekend visit, unbeknownst to me that Sammi was already relaxing on it, I guess it was a sudden launch from me that startled her (she's known for being very unfond of sudden moves). She turned around and snapped at me, sort of like saying, “hey back off or I'll bite you”. Then it was my turn to be startled, so I sent her off of the mattress and yelled at her for being aggressive, and as I pushed her off, she went grrrrrrrrrrrrrrr again at me and then took off with an attitude to the study room for her favorite chair. I yelled after her, "you are a bad dog." And then after about 5 minutes of thinking, she jumped off the chair and made her way towards me and appeared on the other side of the mattress, looking like a wet dog, all pitifully slumped down, head low, ears drooped, eyes looking sad from a low position. She just stood there looking up at me. I picked my head up and continued to yell “you are a bad girl, go away…” and the more I yelled, the closer she would creep to where I lay. She finally got her pitiful body right up next to me, with her nose touching my hand and started to lick it very slowly. Her head was still low so I said, "alright, now now…don’t you give me that look, you know you can get away with doing that…" Well I wonder, is that a dog’s way of apologizing, heh? Next I found myself all forgiving her badness and started to pet her. I then pulled her in closer to me and gave her a big hug, whilst lecturing her to not be a bad dog again, and she responded to it by licking my hand more profusely, ears up, eyes exited. As soon as I let her have a breath, she jumped off the mattress and happily went around looking for her chewing bone. By tomorrow though, she will probably forget the whole incident, but I will never forget what she did, for this was one of those dog experiences that make us human just love 'em to death.
Subscribe to:
Posts (Atom)